Sau ba tuổi, đứa trẻ kia trở nên càng ngày càng không đáng yêu, luôn là
một bộ đôi mắt mọc trên đỉnh đầu, lại thông minh đến khiến người ta giận
sôi, cả ngày lấy việc đả kích bé làm vui, càng không phải là cậu em trai tự
giác.
Bé tuy rằng luôn miệng nói chán ghét tên tiểu quỷ này, nhưng khi không
thấy cậu, trong lòng lại sốt ruột không chịu được.
Hạ Úc Huân cười khổ nói:“Niếp Niếp không phải con sai…… Là
dì……”
Là cô một người mẹ không có làm hết trách nhiệm! Cho tới nay bởi vì
cậu quá hiểu chuyện, lại quên rằng cậu vẫn chỉ là một cậu bé mới năm tuổi.
Tần Mộng Oanh vừa trấn an Niếp Niếp, vừa tiếp tục nói: “Sau đó chị
thấy Tiểu Bạch rất lâu chưa về, không yên tâm liền đến trường học đón nó,
cô gáio nói nó được người nahf đón đi rồi. Chị gọi điện cho Tiểu Bạch,
nhưng điện thoại vẫn gọi không được……”
Hạ Úc Huân ôm lấy đầu, đại não cấp tốc chuyển động, cuối cùng đột
nhiên xông ra ngoài.
“Tiểu Hoa, em đi đâu!” Tần Mộng Oanh đuổi theo hỏi.
“Chị Nguyệt, đừng lo lắng, em biết Tiểu Bạch ở đâu, chị mang Niếp
Niếp về nhà trước! Em đi đón Tiểu Bạch về nhà!” Hạ Úc Huân vừa chạy
vừa hô.
Tần Mộng Oanh mặt đầy lo lắng mà nhìn hướng cô rời đi, cô biết là ai
mang Tiểu Bạch?