“Cá nhân tôi mang một người vị thành niên đi thi, cũng cần mang theo
giấy tờ chứng minh và bằng chứng có liên quan về quan hệ với người đó về
mặt pháp luật cho thấy có quyền mang thí sinh đi thi kèm theo chữu ký. Mà
các người cư nhiên trực tiếp đem con tôi bắt cóc về nhà, lén lút xét nghiệm!
Có tiền ghê gớm lắm sao? Có tiền liền có thể bẻ cong luật pháp, coi khinh
nhân quyền?” Hạ Úc Huân cảm giác ngực sắp ngăn không được, tức giận
mà sắp nổ tung.
“Cô đây là thái độ gì? Nếu chứng minh đứa nhỏ này là của Lãnh gia
chúng tôi, Lãnh gia tất nhiên sẽ không bạc đãi nó! Hay là…… Trong lòng
cô có gì đó, chột dạ cô mang theo đứa bé có khuôn mặt giống Tư Thần tiếp
cận nó là có ý đồ khác! Lại nói, lần đó chúng tôi ở bệnh viện gặp cô cũng
không phải ngẫu nhiên đi!” Lãnh phu nhân vẻ mặt hoài nghi cùng cảnh
giác, ngạo mạn mà nhìn cô gái một thân quần áo rẻ tiền, hiển nhiên là xem
cô như những cô gái mưu toan dựa vào đứa bé bước vào nhà giàu.
“Thật là buồn cười…… Chứng vọng tưởng bị hại nghiêm trọng như vậy
tôi đề nghị các người vẫn là nên đi gặp bác sĩ sẽ tương đối tốt hơn!” Hạ Úc
Huân tức giận đến móng tay hung hăng khảm vào trong lòng bàn tay, mặt
đầy trào phúng cười nhẹ một tiếng, ngay sau đó rành mạch mà mở miệng
nói: “Vậy được, bây giờ tôi nói rõ ràng cho các người biết, đứa nhỏ này
không có chút liên quan gì đến Lãnh gia các người! Xin đừng đến làm
phiền cuộc sống của chúng tôi!”
Không nghĩ tới cô cư nhiên trực tiếp phủ nhận, nhưng thật làm Lãnh phu
nhân cùng Lãnh Hoa Kiều đều ngây ngẩn cả người.
Hạ Úc Huân bế Tiểu Bạch liền phải rời đi, kết quả mới vừa đi ra một
bước đã bị mấy vệ sĩ trong phòng ngăn lại.