Thiếu chút nữa đã quên anh từ trước đến nay không thích bị người khác
đụng chạm. Nhưng, người này lại thích động tay động chân với cô……
Cô biết nguyên nhân khiến anh biến thành như vậy, nhưng vẫn không
chịu thừa nhận và đối mặt.
Lãnh Tư Thần, hà tất phải như thế.
Cuối cùng, Hạ Úc Huân vẫn thỏa hiệp, đi mang băng gạc cùng thuốc trị
thương tới, tự mình băng bó cho anh.
“Kỹ thuật của tôi không tốt lắm.” Cô vừa gỡ bỏ băng gạc vừa nói.
“Không sao, tập vài lần là được rồi.” Khóe môi Lãnh Tư Thần thoáng
qua ý cười, khuôn mặt vẫn luôn căng chặt cuối cùng hòa hoãn chút.
-
Bởi vì tình huống của Tiểu Bạch không ổn định, cho nên cần ở lại bệnh
viện quan sát.
Hạ Úc Huân gọi điện thoại về báo bình an cho Tần Mộng Oanh, sau đó ở
lại chăm sóc.
Sắp xếp một phòng như vậy cũng rất phương tiện, đỡ phải cô hết chạy đi
lo cho người lớn lại đến người nhỏ.
Buổi tối, cô cùng Tiểu Bạch ngủ chung trên một giường bệnh.
Cái giường này vốn dĩ chính là Lãnh Tư Thần cố ý chuẩn bị giường trẻ
con cho Tiểu Bạch, giường rất nhỏ, ngủ có chút chật chội, ngủ đến nửa
đêm, ngay cả xoay người cũng đều khó khăn.
“Tiểu Hoa, cô nên qua bên này ngủ với tôi? Giường nhỏ như vậy, sẽ đè
đến Tiểu Bạch.”