Hạ Úc Huân miễn cưỡng tìm lại cảm giác, tiếp tục u buồn, nói: “Nếu
vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời, có lẽ tôi liền sẽ không hướng tới,
nhưng hiện tại, tôi không nghĩ lại không tiếp nhận ánh mặt trời này, chỉ
muốn mỗi giờ mỗi phút theo chuyển động của anh ấy, cho dù anh ấy lóa
mắt như vậy,cao cao tại thượng xa xôi không thể với tới như vậy.”
“Nói dóc! Hoa hướng dương là dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, mức
độ auxin(chất kích thích) một mặt được kích thích tăng cao, đồng thời kích
thích sự mở rộng của tế bào, do đó chậm rãi hướng mặt trời mà chuyển
động. Lúc mặt trời xuống núi, chất kích thích một lần nữa phân bố, lại
khiến hoa hướng dương từ từ quay lại vị trí lúc đầu, cũng chính là phía
Đông. Nhưng, nhụy hoa một khi nở rộ, liền không hề chuyển động như
trước, mà cố định về phía Đông. Tôi nói Hạ Úc Huân, cô khoa học một
chút, hiện thực một chút cho tôi! Còn nữa, nụ hoa mềm yếu, nho nhỏ cô,
rốt cuộc chuẩn bị khi nào mới nở hoa?”
Người nào đó lại bắt đầu kinh thiên vĩ địa tài ăn nói……
-
Buổi tối, Hạ Úc Huân ghé vào trên giường, mở sổ nhật kí ra.
“A Thần, vẫn luôn chịu đựng không đi gặp anh, cũng không phải bởi vì
quên anh rồi, mà là cho anh thời gian, để anh nhớ đến em, nhưng đến cuối
cùng, lại là, em nhớ anh…… A Thần, có lẽ chờ có một ngày, khi Hạ Úc
Huân ngu ngốc này nở hoa rồi, liền sẽ không phải lúc nào cũng nhìn lên
anh nữa……”
Hộc máu a! Quả nhiên vẫn không thể viết được những thứ lừa tinh như
vậy được.
Hạ Úc Huân trên những chữ viết to lớn đó mà xóa xóa đi, sau đó hung
tợn mà viết ——