Hạ Úc Huân trầm xuống, sau đó bắt đầu nháy mắt, hơn nữa tần suất càng
lúc càng nhanh.
Lãnh Tư Thần tới gần cô, hỏi:“Muốn lấy cớ sao?”
Hạ Úc Huân bực bội nói, “Không có, tôi nhớ lại!”
Vừa mới dứt lời liền biết chính mình xong rồi.
“Lần sau trước khi nói dối nhớ thông minh hơn một chút.”
“Ghi nhớ lời dạy bảo của tổng giám đốc!” Hạ Úc Huân ấp úng đáp.
“Hiện tại như thế nào? Muốn nói thật sao? Vết thương trên người cô,
như thế nào tới……”
Kỳ thật trong lòng anh có lẽ có chút vui mừng nhìn thấy vết thương kia
là do anh mà ra, chứ không phải dấu hôn của đàn ông khác……
“Tôi làm gì phải nói cho anh, tóm lại cùng anh không quan hệ!”
Lãnh Tư Thần hừ lạnh một tiếng, “Đó chính là cùng tôi có quan hệ!”
Hạ Úc Huân trong lòng ảo não không thôi, anh lại chưa nói cùng anh có
quan hệ, chính mình làm gì chưa đánh đã khai a.
Xong rồi, anh rốt cuộc là như thế nào biết chuyện này, nếu anh biết chính
mình bị người khác cảnh cáo bị thương nhất định sẽ cảm thấy mình thực vô
dụng, cảm thấy mình thực phiền toái, có thể hay không bị cuốn gói đuổi đi
a……
“Có đau hay không?”
Ai……? Hạ Úc Huân sửng sốt, anh cư nhiên không có chỉ vào đầu cô
mắng cô ngu ngốc, mà ôn nhu hỏi cô có đau hay không?