“Anh biết cái rắm! Lỡ như chuyện ầm ĩ quá lớn, sẽ ảnh hưởng đến Tiểu
Bạch không phải sao?”
“Được được được, anh sai, anh sai, em từ từ suy nghĩ! Ai, đồ ăn này làm
ăn ngon thật, Hạ Úc Huân em thật đúng là nhặt được bảo vật! Nhìn không
ra vị bạn cùng phòng này dáng vẻ như vậy……”
“Như vậy cái gì?” Hạ Úc Huân mặt lộ vẻ nguy hiểm.
“Khụ, có cá tính như vậy! Còn làm đồ ăn khéo tay và ngon vậy, pha trà
cũng là tuyệt nhất!” Âu Minh Hiên không chút nào bủn xỉn mà khen nói.
“Thích thì ăn nhiều một chút đi!” Tần Mộng Oanh mỉm cười gắp cho anh
một con cua.
Âu Minh Hiên nhìn con cua kia, sắc mặt đột nhiên trở nên có chút mất
mát, lẩm bẩm nói: “Tôi nhớ rõ Mộng Oanh dị ứng với hải sản, mỗi lần ăn
trên mặt trên người tất cả đều nổi nốt mẩn……”
Hạ Úc Huân cả kinh, chuyện này cô chưa bao giờ biết, lại vừa nhìn Tần
Mộng Oanh, chị ấy đều ăn vài con!
Chị ấy điên rồi sao!Nghĩ đến Tần Mộng Oanh, Âu Minh Hiên tức khắc
không có khẩu vị gì, tùy tiện ăn một lát liền đi, trước khi đi còn lôi kéo Hạ
Úc Huân vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cảnh cáo cô ngàn vạn lần không được lừa
anh.
Cuối cùng là đem người này tiễn đi, Hạ Úc Huân vội vàng chạy đi tìm
Tần Mộng Oanh.
“Chị Mộng Oanh, chị thật sự dị ứng hải sản sao?”
Tần Mộng Oanh gật gật đầu.
“Vậy chị còn ăn!” Hạ Úc Huân vội la lên.