Cậu nhóc vẫn có chút do dự, tựa hồ là không tin anh sẽ dễ nói chuyện
như vậy, cảm thấy anh khẳng định là dụ dỗ cậu ăn cơm mới tùy tiện đáp
ứng.
Lãnh Tư Thần biết cậu suy nghĩ cái gì, thở dài một tiếng sờ sờ đầu nhỏ
của cậu, nói: “Con không ăn cơm, chú cũng sẽ đau lòng.”
Cậu nhóc sửng sốt, trong lòng lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm xong rồi,
Tương Nhu thật sự là quá lợi hại!
Chỉ câu nói đầu tiên có thể nhìn ra EQ người đàn ông này thật không
phải cao bình thường, ngay cả cậu đều có chút không đối phó được, cậu
thật là vạn phần lo lắng mẹ nhà mình sẽ bị ăn đến xương cốt đều không dư
thừa……
Cậu nhóc không nói, tâm sự nặng nề mà cúi đầu ăn cơm.
Lãnh Tư Thần đang gắp đồ ăn cho con trai, hưởng thụ thời gian ấm áp
hiếm có này, di động đột nhiên mất hứng mà vang lên, anh nhìn thoáng qua
liền cúp, kết quả đối phương rất nhanh liền gọi lại.
Sau vài lần như thế lặp lại, Lãnh Tư Thần cuối cùng nhận cuộc gọi, hơn
nữa rất có dự kiến trước đem điện thoại để cách xa xa lỗ tai mình một chút.
Quả nhiên, di động mới vừa nhận, đối diện liền vang lên thanh âm rống
to không cần mở loa ngoài cũng có thể nghe được rành mạch ——
“Lãnh Tư Thần! Cậu cái tiểu tử thúi! Cậu cư nhiên dám bắt cóc Tiểu
Bạch bảo bối của ta!”
Tiểu Bạch bên cạnh nghe được tên của mình, lỗ tai run lên.
Hình như là thanh âm của Nam Cung gia gia……