“Phải……” Thần sắc Lạc vi hơi thả lỏng, ôn nhu nói, “Đúng rồi, em vừa
mang đến một chai Laffey cực phẩm, buổi tối có muốn cùng nhau uống
một chén hay không?”
Lãnh Tư Thần nhíu nhíu mày, nói: “Buổi tối có việc.”
“A, vừa mới nói không thể thay đổi cái gì, như thế nào hiện tại liền bắt
đầu thủ thân?” Lạc vi chế nhạo.
“Tôi gần đây thích ăn ngọt.”
Lãnh Tư Thần ném một câu nói mà Lạc vi không thể hiểu được, liền đi
nhanh về phía vừa rồi rời tầm mắt liền không thấy tin tức kia.
-
“Làm sao vậy? Tìm cái gì vậy?” Lý Vân Triết thấy Hạ Úc Huân tựa như
tám con chuột chui tới chui lui có chút buồn cười mà truy vấn.
“Kính sát tròng của tôi rớt một cái.”
Hạ Úc Huân vừa nói vừa mở to đôi mắt sờ soạng, đều do chính mình
không tiền đồ, vừa thấy Lãnh Tư Thần cùng phụ nữ khác nói chuyện liền
kích động.
Lý Vân Triết nhìn cô một cái, sau đó lập tức kinh hô một tiếng: “Đôi mắt
của cô……”
Hạ Úc Huân một phen che miệng anh lại, nói:“Kêu la cái gì? Dám nói ra
anh nhất định phải chết có biết hay không?”
Lý Vân Triết ra sức gật đầu, Hạ Úc Huân lúc này mới buông anh ra.
“Bất quá Tiểu Hạ, màu sắc đôi mắt cô cũng thật đặc biệt a! Cư nhiên là
màu tím, mắt màu này thật sự rất hiếm thấy, là di truyền ba cô hay là mẹ