“Lãnh Tư Thần! Anh đừng uy hiếp tôi! Tôi nói cho anh biết, tôi mới
không sợ! Dù sao cũng không thể vừa uống say liền trốn tránh ở trong nhà
người khác, loại chuyện uất ức này, Hạ Úc Huân tôi đã làm một lần, tuyệt
đối sẽ không làm lại lần thứ hai……”
Hạ Úc Huân vừa hùng hổ mà ồn ào, vừa thất tha thất thểu mà hoảng loạn
đến bên cửa nhà Lãnh Tư Thần, mạnh mẽ gõ cửa, kêu: “Còn đứng thất thần
vậy làm gì? Lãnh Tư Thần, mở cửa a! Mở cửa……”
Nhìn dáng vẻ cô kiêu ngạo, Lãnh Tư Thần vẻ mặt vô ngữ, anh thật là gặp
quỷ mới vừa rồi cư nhiên còn cho là cô ngoan.
Sải bước mà đi qua, một tay đem cô khiêng trên vai.
“A —— hỗn đản! Làm gì nha! Anh thả tôi xuống dưới ——” Hạ Úc
Huân hét lên một tiếng, múa may hai móng vuốt nhỏ.
“Bang ——” Không tồi, nhiều thịt, đánh lên rất thoải mái.
“Anh hỗn đản! Ba tôi cũng không dám đánh mông tôi! Ô ô ô……” Hạ
Úc Huân vẻ mặt nhục nhã.
“Bang ——” Lại là một cái nữa.
“Hạ Úc Huân, cô gần đây lá gan càng lúc càng lớn! Nói cho tôi biết, ai
cho cô lá gan? Hả?”
“Winny cho tôi! Như thế nào? Anh thả tôi xuống dưới! Anh lại không
thả, tôi lại ói ra!”
“Cô dám!”
“Lãnh Tư Thần, anh có còn nhân tính hay không anh anh anh……”
“Cô câm miệng cho tôi! Đi vào trong lại cùng cô tính sổ!”