Thần sắc Lãnh Tư Thần hoảng sợ mà nhìn về phía Hạ Úc Huân đột nhiên
xuất hiện, nói: “Cô tỉnh?”
“Thuốc trị đau dạ dày của anh ở đâu?” Hạ Úc Huân vội vàng đi đến bên
ngăn kéo tìm kiếm, thật vất vả mới lục ra được chai thuốc lại là trống
không.
“Cô đi ngủ đi! Tôi không có việc gì.” Lãnh Tư Thần nhíu mày nói.
Hạ Úc Huân theo lời xoay người rời đi.
Lãnh Tư Thần thần sắc có chút cô đơn.
Không bao lâu, Hạ Úc Huân lại để chân trần đặng đặng chạy tới, nói:
“Một viên màu trắng, ba viên con nhộng! A, không được, không có nước
ấm uống thuốc, hơn nữa chắc chắn anh vẫn chưa ăn cơm, bụng rỗng uống
thuốc không tốt cho sức khỏe.”
Hạ Úc Huân lại đem thuốc cầm trở về, một lát sau quay lại, trong tay đã
bưng một chén cháo, bên trong có chút chân giò hun khói trứng cùng rau
dưa, nói: “Ăn chút cháo trước đã, ăn xong lại uống thuốc. Còn tưởng rằng
tủ lạnh của anh khẳng định cái gì đều không có, cư nhiên đầy đủ mọi thứ.
Đồ vật đều có sẵn cũng không tự mình làm ăn, anh thật lười biếng!”
Anh cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một người vợ chăm sóc anh,
không bao lâu nữa, chờ nữ chủ nhân vào ở, nơi này hẳn sẽ chân chính cái gì
cũng không thiếu.
“Thuốc từ đâu ra?” Lãnh Tư Thần thần sắc thoáng kinh ngạc.
Hạ Úc Huân trừng anh một cái, nói: “Tôi lúc nào cũng mang theo bên
người có được không. Quả nhiên vẫn là cũng có tác dụng!”