Cô trực tiếp đi đến trước mặt chiếc xe kia, gõ vài cái lên cửa sổ xe.
Một lát sau, cửa sổ xe chậm rãi trượt xuống, chỉ thấy ngồi trong xe là
một người đàn ông đeo kính râm, nhìn không rõ diện mạo.
“Anh và tôi cùng một đường!” Hạ Úc Huân không kiên nhẫn mà khoanh
tay trước ngực nhìn chằm chằm người nọ.
Vốn tưởng rằng người kia sẽ chết cũng không nhận, lại thấy hắn mở cửa
xe, thân hình cao dài từ bên trong xe đi xuống.
Hạ Úc Huân theo bản năng mà lui về phía sau một bước, bày ra tư thái
phòng bị, chờ xem người này rốt cuộc muốn làm cái gì.
“Cô xem…… Tiểu trư màu hồng phấn bay trên trời!” Người đàn ông đột
nhiên mở miệng nói ra một câu không liên quan.
“Cái…… Cái gì?”
Khoảnh khắc Hạ Úc Huân thất thần, người kia đột nhiên không kịp
phòng ngừa mà ôm chặt cô, thanh âm khàn khàn mà kích động vang ở bên
tai ——“Bắt được rồi!”
Ha, hoá ra là kẻ cướp sắc……
Hạ Úc Huân vừa muốn một cái quăng ngã qua vai, đột nhiên nghe được
người nọ ở bên tai nói nhỏ: “Chị, em rất nhớ chị……”
“Cậu……” Xuuwng hô và ngữ khí quen thuộc kia làm Hạ Úc Huân bỗng
nhiên cứng đờ.
Đang kích động, chợt nghe ngữ khí người kia đột nhiên biến đổi, một
giây đồng hồ từ cừu con biến thành sói con: “Cô gái đáng chết, làm hại em
phí công lo lắng nhiều năm như vậy! Chậm trễ thanh xuân của em nhiều