Hạ Úc Huân rốt cuộc chậm rãi thở ra, làm lơ ánh mắt chờ đợi của người
liên can, lập tức đi đến trước mặt Nam Cung Lâm, thanh âm run rẩy: “Nam
Cung tiên sinh……”
Gọi một tiếng, Nam Cung Lâm không có phản ứng, cô có chút nóng nảy,
cầm tay ông lại gọi một tiếng: “Nam Cung tiên sinh……”
Trong đám người bắt đầu có người nhỏ giọng nghị luận, sau đó tiếng
nghị luận càng lúc càng lớn, tất cả đều đang cùng Nghiêm Tử Hoa dò hỏi
đây là cô gái vừa rồi anh nói có phải hay không.
Trên giường bệnh, tựa hồ nghe được thanh âm người tới, Nam Cung
Lâm cố hết sức mà mở to mắt, sau khi nhìn thấy Hạ Úc Huân, con ngươi
vẩn đục lập tức tràn ra thần thái, giãy giụa suy nghĩ muốn nói gì đó.
Ý bảo hộ sĩ bên cạnh giúp ông tạm thời lấy mặt nạ dưỡng khí ra, sau đó
thở hổn hển mở miệng nói: “Úc huân…… Con đã đến rồi……”
“Sao lại biến thành như vậy? Ông đừng nói gì cả, nhanh chóng làm phẫu
thuật đi!” Nghe được ông gian nan mà mở miệng nói chuyện, Hạ Úc Huân
có chút trách cứ, nhưng khó nén lo lắng cùng đau lòng.
Nhìn dáng vẻ cô gái nôn nóng hoảng loạn, Nam Cung Lâm cảm thấy
trong lòng còn ngọ ngào hơn ăn mật, thậm chí ngay cả vết thương đau như
vậy đều không thấy gì, ông gian nan mà nở một nụ cười: “Con đang lo lắng
cho ta sao?”