Nhìn thấy người tới, lông mày tuấn tú của Nam Cung Mặc hơi giơ lên,
thần sắc Lâm Na kinh nghi bất định, con ngươi Nghiêm Tử Hoa hiện lên
một tia hồ nghi.
Giây tiếp theo, ba người nhìn thấy người đàn ông lập tức đi về phía Hạ
Úc Huân đang ngơ ngác ngồi trên ghế dài, sau đó, một tay đem cô ôm vào
trong lòng ngực……
Đột nhiên bị một cái ôm ấm áp quen thuộc siết chặt, thất thần trên mặt
Hạ Úc Huân tức khắc tràn đầy kinh ngạc, cảm giác kia, giống như được ai
đó từ dưới đáy hồ lạnh băng vớt ra……
“Anh……”
“Đừng sợ.” Thanh âm khiến người ta an tâm đến cơ hồ muốn khóc vang
lên ở bên tai.
Đó là sự dựa dẫm thâm nhập cốt tủy, cho dù cô đã phòng bị 5 năm, tiềm
thức lại thật sâu nhớ rõ, bởi vì không phải biến mất, chỉ là bị cô tạm thời
khóa ở trong góc.
“Ai sợ! Lãnh Tư Thần, anh buông ra!” Cô bởi vì mình không chịu cảm
giác khống chế mà có chút thẹn quá hóa giận. Lại nói còn có ba người đang
ở đây!
Sau ngắn ngủi kinh ngạc Nam Cung Mặc đã thấy nhiều cũng không
trách, Lâm Na mặt đầy sự phức tạp cùng kiêng kị.
Nghiêm Tử Hoa hoàn toàn không biết Hạ Úc Huân cư nhiên cùng nhân
vật như Lãnh Tư Thần có một tầng quan hệ như vậy đến lúc này còn có
chút chưa phục hồi tinh thần lại, đồng thời cũng rốt cuộc hiểu Nam Cung
Lâm rốt cuộc vì cái gì yên tâm như vậy.