Lúc này, Hạ Úc Huân lại mở miệng, nói:“Thôi, con vẫn là đi với Tương
Nhu kia đi, con một mình ở nhà mẹ sao có thể yên tâm!”
Không thể không nói, lúc này đây Lãnh Tư Thần nói xác thật có đạo lý.
Chị Mộng Oanh cũng phải đi làm, khoảng cách khai giảng còn có mấy
ngày, mấy ngày nay Tiểu Bạch xác thật sẽ không ai chăm sóc, trước đó cô
đang phát sầu như thế nào giải quyết.
Hiện tại tình hình Thiên Lâm loạn như vậy, vào tiệc mừng thọ của Nam
Cung Lâm, cô cũng không thích hợp mang Tiểu Bạch tham dự.
Hạ Úc Huân nghĩ nghĩ trầm ngâm nói: “Giao cho anh có thể, nhưng, anh
không được để nó ở nhà một mình, sau đó mỗi ngày hơn nửa đêm mới trở
về?”
“Sẽ không, anh đích thân chăm sóc.”
“Đích thân chăm sóc? Đây chính là anh nói a!”
“Anh nói.”
Lãnh Tư Thần đã nói như vậy, Hạ Úc Huân đành phải thỏa hiệp, lại nói
cô không thỏa hiệp thằng nhãi này cũng có biện pháp khác đem đứa bé đi,
không bằng giải quyết hoà bình, đỡ làm Tiểu Bạch khó xử.
Cô có thể nhìn ra, đứa nhỏ này vẫn rất thích Lãnh Tư Thần, chỉ là ngoài
miệng kiêu ngạo thôi.
Chờ thu thập xong mọi thứ của Tiểu Bạch, Lãnh Tư Thần nắm tay con
trai lên xe.
Hạ Úc Huân đứng ở cửa lưu luyến không rời mà vẫy tay với con trai.