Lãnh Tư Thần cũng không né, tùy ý cô xắn tay áo bay lại đây, ngay lúc
cô vẫn duy trì tư thế giương nanh múa vuốt nhào về phía Lãnh Tư
Thần……
Cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm nãi thanh nãi khí: “Mẹ, Tương
Nhu…… Các người đang làm cái gì?”
Hạ Úc Huân chấn kinh một chân không phanh kịp, trực tiếp đụng vào
người Lãnh Tư Thần, Lãnh Tư Thần không để mất thời cơ mà một tay thủ
sẵn ở eo cô, một tay khác đem cành hoa vừa rồi mượn gió bẻ măng cắm
vào giữa tóc cô, nói: “Không có việc gì, chú và mẹ con đang giao lưu cảm
tình.”
“Rắm a! Tiểu Bạch con đừng nghe anh ta nói dóc!” Hạ Úc Huân lập tức
vừa giãy giụa vừa phản bác.
“Mẹ, mẹ đừng nói lời thô tục!” Tiểu Bạch lập tức nhăn mày.
“À, thực xin lỗi……” Hạ Úc Huân lập tức gục đầu xuống.
“Tương Nhu, chú tới đón con về nơi đó của chú saoo?” Tiểu Bạch chớp
đôi mắt khẩn trương hỏi anh, nhìn Hạ Úc Huân ánh mắt tràn đầy không nỡ.
Tiểu Bạch nói chính là “Đón con về nơi đó của chú”, mà không phải
“Đón con trở về”, “Đón con về nhà”……
Tuy rằng nhìn ánh mắt con trai gần như cầu xin thực không đành lòng,
Lãnh Tư Thần vẫn không thể không hạ quyết tâm, nói: “Đúng vậy, ngày
mai mẹ con sẽ rất bận, khẳng định không có thời gian chăm sóc con.”
“Con có thể tự mình chăm sóc bản thân! Một mình ở nhà cũng không
sao!” Tiểu Bạch lập tức nói.