[ đó không phải còn có cậu sao? Cậu bỏ được ngồi yên không nhìn đến?
]
[ cáo già! ]
“Tiểu Bạch, đem lễ vật đưa cho ông.” Lãnh Tư Thần quay đầu hướng
Tiểu Bạch đang bưng lễ vật nói.
“Nam Cung gia gia, sinh nhật vui vẻ!” Hai tay cậu nhóc bưng lễ vật, vẻ
mặt trịnh trọng mà nói câu sinh nhật vui vẻ.
Tiểu Bạch hôm nay mặc một bộ tây trang nhỏ cắt may cùng màu cùng
loại với Lãnh Tư Thần, hơn nữa khuôn mặt vốn cực kỳ giống, hai người
đứng chung một chỗ miễn bàn có bao nhiêu đáng chú ý.
Bộ dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện không chút luống cuống kia khiến
người xung quanh nhìn liên tục khen ngợi.Không hổ là nòi giống của Lãnh
Tư Thần, tuổi còn nhỏ đã không giống người thường.
Con trai bảo bối xuất sắc này của Lãnh Tư Thần cư nhiên là ở tiệc mừng
thọ của Nam Cung Lâm, lại thấy hôm nay Nam Cung Lâm cười đến vui vẻ
như vậy, trước đó lời đồn Thiên Lâm và Thiên Úc bất hòa lần này tức khắc
tan thành mây khói.
“Được được được, cám ơn bảo bối…… Thật ngoan……” Nam Cung
Lâm tự mình tiếp nhận lễ vật, hơn nữa giao cho Đao Sẹo bên cạnh giúp ông
cầm.
Hôm nay ngày như vậy, Tiểu Bạch bảo bối không tiện lại đây không thể
nghi ngờ là tiếc nuối lớn nhất của ông, nhưng không nghĩ tới cuối cùng
Tiểu Bạch cư nhiên dùng phương thức như vậy đi vào tiệc mừng thọ của
mình, đối với ông mà nói là sinh nhật vui vẻ rồi.