Lúc này trước ngực trống rỗng, bởi vì thằng nhãi này trực tiếp kéo khóa
kéo sau váy cô ra, đem nội y cô kéo xuống tới, dây lưng đều bị anh thô lỗ
mà kéo đứt rồi.
Tên này vì đạt được mục đích quả thực không từ thủ đoạn!
Cô nỗ lực muốn đem khóa kéo váy kéo lên, nhưng tay không đủ dài,
muốn che trước, lại muốn che sau, thế cho nên luống cuống tay chân, mà
người khởi xướng lại nhàn nhã mà khoanh tay trước ngực, dù bận vẫn ung
dung mà nhìn cô đang gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.
“Lãnh Tư Thần, anh hạ lưu!”
Nhìn cô tức giận đến hai má đỏ bừng, càng thêm tươi đẹp động lòng
người, con ngươi Lãnh Tư Thần trong nháy mắt có chút thất thần, sau một
lúc lâu, anh chậm rãi đi đến trước mặt cô, trong ánh mắt đầy cảnh giác của
cô cánh tay dài duỗi ra sau lưng giúp cô kéo khóa lên, sau đó đỡ hai vai
đem cô ấn ngồi ở trên giường……
Cuối cùng, anh ngồi xổm xuống trước mặt, bàn tay to đem một chân cô
bao bọc trong lòng bàn tay.
“Anh lại muốn làm sao?” Hạ Úc Huân đá chân một cái, cảnh giác như
Tiểu Bạch Thỏ đối mặt với sói xám.
“Đừng lộn xộn.” Anh nhíu mày lại.
“A…… Đau đau đau……”
“Nhịn một chút.” Anh ở trên chỗ sưng đỏ chân anh dùng lực đạo vừa
phải vuốt ve.
“Lãnh Tư Thần, anh muốn mưu sát sao? Nhẹ một chút a! Đau chết……”
Hạ Úc Huân kêu rên.