Lãnh Tư Thần tất nhiên sẽ không cho cô cơ hội hối hận, nhìn nơi vẽ dấu
chấm hỏi trên tư liệu trước mặt cô, trực tiếp giải thích ý trong những danh
từ chuyên nghiệp đó, hơn nữa tận lực dùng phương thức đơn giản dễ hiểu
cùng cô phân tích tình huống hiện tại của Thiên Lâm, cùng với xu hướng
hiện tại của thị trường.
Hạ Úc Huân vốn đang có chút xấu hổ, lại dần dần nghe đến nhập thần.
Lãnh Tư Thần xác thật là thầy giỏi, nội dung sâu sắc, lời nói dễ hiểu liền
đem tất cả tin tức mấy ngày này Nghiêm Tử Hoa tống vào đầu cô xâu chuỗi
lại, khiến cô có cảm giác thể hồ quán đỉnh.
Ngay lúc Hạ Úc Huân nghe chưa đã thèm, Lãnh Tư Thần lại đột nhiên
ngừng.
Cô có chút bất mãn mà ngẩng đầu nhìn anh, như một con mèo nhỏ ăn
chưa no.
Lãnh Tư Thần bị ánh mắt của cô nhìn đến trong lòng vô cùng mềm mại,
giống như bị lông chim trêu chọc một phen, nói: “Bây giờ quá muộn, hôm
nay nói đến đây thôi, nếu còn có gì không rõ có thể tìm anh bất cứ lúc nào,
bất quá, lần sau anh cũng sẽ không làm ăn lỗ vốn.”
“Tôi sẽ không buôn bán với loại gian thương như anh……” Hạ Úc Huân
nói thầm.
Quả nhiên là gian thương, hoá ra lần này hào phóng như vậy, là vì cho cô
thực tủy biết vị a!
“Tiểu Bạch ngày mai anh sẽ phái người qua đón nó, ban ngày anh chăm
sóc, buổi tối đưa nó đến chỗ em ngủ, lúc em không ở bên, nó ngủ không
ngon.” Lãnh Tư Thần nói.