Cái gọi là băng tuyết tan chảy, xuân về hoa nở, vạn vật sống lại……
Khoảnh khắc Lãnh Tư Thần mỉm cười, dường như hoa toàn thế giới
cùng nhau nở rộ, Hạ Úc Huân nhìn ngây ngẩn cả người.
Không phải cười lạnh, không phải cười khổ, không phải cười nhạo, mà là
một nụ cười mỉm dịu dàng sắc xuân.
Đều nói Lãnh Tư Thần lạnh như băng sương đặc biệt có mị lực, nếu bọn
họ nhìn thấy Lãnh Tư Thần cười, nhất định sẽ không nói như vậy.
Lãnh Tư Thần vốn dĩ ít khi nói cười, cô cũng không nhớ rõ bao lâu rồi
không thấy anh cười.
“Làm ăn lỗ vốn anh cũng làm rồi, em còn do dự?” Chỉ một cái chớp mắt,
Lãnh Tư Thần liền thu ý cười, giống như trong nháy mắt vừa rồi chỉ là ảo
giác của cô.
Kỳ thật cô biết anh có lòng tốt, cô chỉ không dám nhận tình của anh, bởi
vì biết chung quy trả không được.
Tuy rằng trong lòng cô nghĩ như vậy, nhưng, thân thể lại không chịu
khống chế đã mở miệng……
“Những lời này là có ý gì? Mỗi chữ đều biết, nhưng tổ hợp chữ ghép lại
xem không hiểu!”
“Câu nào?”
Lúc cô bừng tỉnh nhận ra mình đang nói gì, anh đã thò tới, hơi thở ấm áp
phả vào bên tai cô.
Hạ Úc Huân nhịn không được lộ ra vẻ ảo não hối hận.