mươi ba năm! Hai mươi ba năm! Là tảng đá cũng ấp nhiệt! Nhưng anh thì
sao, anh lại đối với em như vậy đó! Con gái của người phụ nữ kia vừa về
tới anh liền đem hai mẹ con em ném qua một bên! Nam Cung Lâm anh rốt
cuộc có tim hay không……”
……
“Ách……” Nghe nội dung bọn họ cãi nhau, trực giác Hạ Úc Huân mach
bảo lúc này mình không nên qua đi.
Lúc này, Nam Cung Mặc đang ngồi ở một bên ghế thờ ơ lạnh nhạt chú ý
thấy cô và Tiểu Bạch tới, vỗ vỗ bên cạnh ghế dựa nói: “Lại đây ngồi, hai
người bọn họ phỏng chừng còn cãi nhau a!”
Nói xong còn đưa cho cô một túi hạt dưa.
Tố chất tâm lý của Mạc cũng thật tốt quá chứ? Trên trán Hạ Úc Huân
trượt xuống vài đường hắc tuyến, dắt Tiểu Bạch ngồi xuống, hỏi: “Tình
huống hai người bọn họ là như thế nào a? Sao trước khi đi còn đột nhiên
ầm ĩ vậy, dựa theo cốt truyện bình thường không phải hẳn là lưu luyến chia
tay sao?”
Nam Cung Mặc nhún nhún vai, đáp: “Chị cũng nói đó là cốt truyện bình
thường, cốt truyện hiện tại là, ông già muốn mang mẹ em cùng
đi.”“A……” Hạ Úc Huân ngẩn người, sau đó hiểu được.
Khó trách LâmNa vừa rồi vẫn luôn kích động mà nói không đi……
“Vậy làm sao bây giờ? Nên qua khuyên nhủ hay không a?” Hạ Úc Huân
có chút lo lắng.
Cô biết Nam Cung Lâm này hiển nhiên là sợ sau khi ông đi rồi Lâm na
sẽ gây bất lợi cho cô, cho nên dứt khoát trực tiếp đem bà cùng đi, chẳng
khác nào tạm thời gỡ bỏ chức vị của bà rồi!