Bất quá, tiếng bước chân dần dần xa, thẳng đến khi biến mất không
thấy……
Hạ Úc Huân nhẹ nhàng thở ra.
“Nghĩ cái gì a, tôi muốn nói chuyện với cô! Cô có nghe hay không?”
Thẩm Diệu An táo bạo nói.
“Uhm? Anh nói cái gì?”
Nhìn dáng vẻ cô thất thần, Thẩm Diệu An hít sâu một hơi mới nhịn tức
giận xuống, nói: “Tôi nói! Nam Cung Huân, trước đây a, là tôi nói chưa rõ
ràng, tôi cũng không phải chỉ muốn đùa giỡn với cô mà thôi, tôi có thể, lấy
kết hôn làm tiền đề để kết giao với cô!”
Hạ Úc Huân nghe vậy chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, đầy mặt kinh
ngạc, nói: “Cái kia…… Thẩm công tử, anh buổi tối uống bao nhiêu rượu
rồi?”
“Câm miệng! Lão tử không có say! Cô nghe rõ ràng cho tôi! Tôi nói tôi
đối với cô là nghiêm túc, chúng ta nghiêm túc kết giao! Cô muốn ở rể, điểm
này tôi xác thật làm không được, nhưng chúng ta có thể sinh hai đứa nhỏ,
đứa đầu sẽ mang họ cô!”
Hạ Úc Huân nghe được há to miệng, cả người đều hỗn độn.
Trong bóng tối, Thẩm Diệu An cho dù nhìn không thấy mặt cô cũng có
thể tưởng tượng ra vẻ mặt cô lúc này, hừ một tiếng nói: “Sao lại không nói
gì? Có phải thụ sủng nhược kinh hay không? Nói cho cô biết, bổn thiếu gia
còn chưa từng theo đuổi một cô gái nào quá một tuần, tôi biết tình huống
hiện tại của cô rất khó, cô nếu theo tôi, tôi……”
“Hư ——” Hạ Úc Huân đột nhiên dùng một ngón tay ngăn chặn miệng
Thẩm Diệu An, ngăn trở hắn nói chuyện.