Lãnh Tư Thần đáng chết, đều do anh! Bằng không cô tuyệt đối có thể trở
về đúng giờ không phải sao?
Hạ Úc Huân càng nghĩ càng ủy khuất, cuối cùng trực tiếp đem di động
trong tay đưa cho Lãnh Tư Thần phía sau, dựa vào cái gì chỗ tốt đều là anh
chiếm, lại phải tự cô tới thu thập cục diện rối rắm, bị con trai mắng!
Lãnh Tư Thần nhìn Hạ Úc Huân hốc mắt phiếm hồng dáng vẻ ủy khuất,
lại nhìn di động hiển thị “Bảo bối thân yêu của tôi” đang trò chuyện liền
hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Thần thái tự nhiên mà nhận di động đưa qua, nói: “Alo, Tiểu Bạch, là
chú.”
Vừa nghe đối diện là thanh âm Tương Nhu tức giận của Tiểu Bạch kỳ
thật liền tan đi một nửa. Cậu sẽ tức giận như vậy là bởi vì quá lo lắng cho
mẹ, nếu mẹ ở cùng Tương Nhu, vậy chứng tỏ mẹ khẳng định không có việc
gì.
Nếu Hạ Úc Huân biết bảo bối nghĩ như vậy, chỉ sợ tuyệt đối sẽ trực tiếp
khóc ra……
“Xin lỗi, hôm nay tụ họp về có chút muộn, bất quá con yên tâm, mẹ con
không uống nhiều rượu, hiện tại đang ở chỗ chú…… Uhm uhm…… Chú
đã biết…… Đúng vậy…… Được……”
Lãnh Tư Thần nghe xong điện thoại của Tiểu Bạch liền nhìn thấy người
nào đó hệt như chó con bị chủ nhân trách cứ héo héo mà ngồi xổm trước
cổng lớn, bật cười mà lắc lắc đầu đi đến bên cạnh cô, đem điện thoại đưa
cho cô, nói: “Tiểu Bạch muốn nói chuyện với em.”Hạ Úc Huân cẩn thận
nhận điện thoại, buồn bã ỉu xìu mà trên mặt đất vẽ vòng tròn, nói: “Alo,
bảo bối, mẹ thật sự biết sai rồi……”