“Không phải mẹ sai, Tiểu Bạch biết mẹ cũng là thân bất do kỷ, là Tiểu
Bạch sai, Tiểu Bạch vừa rồi không nên hung dữ như vậy với mẹ, mẹ thực
xin lỗi……”
Nghe được thanh âm nhẹ nhàng an ủi bên kia của con trai, Hạ Úc Huân
nhịn không được ngấn lệ, hít hít cái mũi, nói: “Không sao, mẹ biết bảo bối
chỉ là lo lắng cho mẹ……”
“Mẹ, hôm nay quá muộn, bằng không mẹ liền ở chỗ Tương Nhu ngủ đi,
đừng chạy về nữa.” Di động kia đầu Tiểu Bạch nói.
“Ách……”
“Mẹ ngủ ngon, sớm một chút nghỉ ngơi biết không?”
“Nga……”
Hạ Úc Huân có chút há hốc mồm mà nhìn di động đã cúp.
“Con trai đã nói, hiện tại có thể ở lại chưa?” Lãnh Tư Thần bên cạnh mở
miệng nói.
Hạ Úc Huân trừng anh một cái, đáp: “Anh có thể đừng cầm lông gà làm
lệnh tiễn được không hả?”
Lãnh Tư Thần nhướng mày: “Em nói con trai là lông gà?”
“Anh mới là lông gà! Cả nhà anh đều là lông gà!”
“Cả nhà anh cũng bao gồm em.”
“Lãnh Tư Thần anh đùa nghiện rồi phải không? Làm tôi cáu là có ý tứ
gì?”
“Là rất thú vị……”