Thần sắc Hạ Úc Huân có chút không được tự nhiên, che dấu mà né tránh
tầm mắt anh, nói: “Lời nói thật lòng cái rắm, thái độ lúc ấy của anh đối với
tôi là ác liệt nhất, giống như tôi thiếu anh tám trăm vạn không bằng!”
“Em nợ anh, nợ anh cả đời.”
“Mời anh nói lại!”
“Được, chúng ta nói về Tiểu Bạch. Trang Tử không phải cá, làm sao biết
cá có vui, em không nên đem tư tưởng của em áp đặt lên người Tiểu Bạch,
con trai không yếu ớt như em nghĩ đâu.”
“Tôi chỉ biết con trai tôi tôi không biết cái gì cá có vui hay không! Anh
chính là muốn nói tôi mẹ hiền chiều hư con đúng không? Vậy còn anh máu
lạnh vô tình phong kiến chuyên chế thì sao!”
“Anh không muốn cãi nhau với em, chuyện này chúng ta để Tiểu Bạch
tự quyết định, được không?”
“Được! Nhưng anh không được dẫn sai đường, không được tẩy não nó,
đương nhiên, tôi cũng sẽ không.”
“Có thể.”
Lãnh Tư Thần nói xong, đột nhiên yên lặng nhìn cô, gọi: “Tiểu
Huân……”
Hạ Úc Huân bị anh nhìn có chút phát run: “Làm gì?”
“Em không cảm thấy như vậy rất tốt sao?” Lãnh Tư Thần nói, ngữ khí
cực kỳ mê hoặc.
“Cái gì rất tốt?” Hạ Úc Huân ánh mắt né tránh, ra vẻ không biết.