Hạ Mạt Lâm lộ vẻ không vui, nói: “Nói bậy gì đó! Mẹ sao lại không để ý
đến con!”
Hạ Úc Huân lập tức vui cười, nói: “Hắc hắc, không quan hệ! Nhưng con
vẫn yêu mẹ! Thực sự yêu rất yêu……”
“Thực xin lỗi! Các người không thể đi vào! Uy uy —— các người đừng
xông loạn!”
“Các người còn như vậy, tôi phải kêu bảo an!”
“Tiên sinh! Tiên sinh……”
……
Ngoài cửa phòng bệnh đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.
Ngay sau đó mấy người đàn ông xông vào.
Hạ Úc Huân nhìn mấy người hùng hổ, nỗ lực nhớ lại một chút, nhớ tới
bọn họ là mấy phóng viên bị cô đập cameras đuổi đi ra ngoài.
“Hạ tiểu thư! Đây là đơn kiện gửi tòa án! Chúng ta ngày mai gặp nhau
trên tòa! Cô uy hiếp ẩu đả phóng viên, đập vỡ thiết bị nhiếp ảnh, tôi sẽ
dùng pháp luật đòi lại công đạo cho nghề nghiệp của tôi!”
Phóng viên cầm đầu vóc dáng cao lớn hung tợn đem tờ đơn ném vào
giường của Hạ Úc Huân.
“Chúng ta đi!”
Đoàn người mênh mông đến rồi lại đi.
Hạ Úc Huân xiết chặt lá đơn trong tay.
“Úc huân…… Rốt cuộc sao lại thế này?” Hạ Mạt Lâm lo lắng hỏi.