“Ba, ngài đừng lo lắng, không có chuyện gì.”
“Tối hôm qua con một đêm không về, hôm nay lại có tin con bệnh tình
nguy kịch thiếu chút nữa mất mạng, tất cả mọi chuyện ba đều là người biết
cuối cùng, úc huân! Con có coi ta là ba con hay không?”
Hạ Mạt Lâm lúc này đây là thật sự tức giận không ít.
Đôi mắt Hạ Úc Huân lộ ra một tia quyết tuyệt, nói: “Ba, ngài đừng nói
nữa, con cam đoan, đây là lần cuối cùng…… Thật sự là lần cuối
cùng……”
-
Tập đoàn Lãnh thị, văn phòng tổng giám đốc.
“Anh, chuyện này kỳ thật rất dễ giải quyết, những người đó đơn giản
chính là vì tiền! Nhưng , có một phóng viên cố tình không cần tiền, yêu cầu
nhất định phải đuổi việc tiểu huân, nếu không tuyệt không bỏ qua.” Lãnh
Tư Triệt nôn nóng mà đi qua đi lại.
Lãnh Tư Thần vẻ mặt có chút thất thần, đầu óc đều là lời nói hôm trước
của Nam Cung Lâm.
Nếu không cưới để che chở cô ấy, liền đem cô đuổi đi thật xa, ngàn vạn
đừng không xa không gần mà chơi trò mập mờ! Nếu không, không phải cô
ấy bị cậu hại chết, chính là cậu bị cô ấy hại chết……
Sau một lúc lâu, Lãnh Tư Thần rốt cuộc mở miệng: “Như vậy đi! Những
người khác cho tiền, để bọn họ huỷ bỏ tố tụng, còn nữa…… Đuổi việc Hạ
Úc Huân.”
Lãnh Tư Triệt không thể tin nổi mà nhìn anh, nói: “Anh! Sao anh lại có
thể làm như vậy? Vậy đối với tiểu huân thực không công bằng! Anh có biết