Hôm nay, Hạ Úc Huân tan ca tương đối sớm, đang ở trong sân xách nước
ấm gội đầu, đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước
chân, vì thế động tác xối nước lên tóc dừng một chút, vừa ngẩng đầu lên,
liền thấy được Tiểu Bạch bảo bối, và phía sau là người nào đó đã ba ngày
không xuất hiện.
Đại khái là vừa thấy Lãnh Tư Thần có chút giật mình, tay Hạ Úc Huân
run một chút, không cẩn thận liền đem bọt trên đầu tóc chảy vào trong mắt,
xót đến mức cô nhanh chóng nhắm hai mắt lại sờ soạng kiếm khăn lông,
kết quả nửa ngày cũng chưa mò được.
Đang sốt ruột, khăn lông mềm mại khô ráo đột nhiên bao phủ mắt cô,
cẩn thận thay cô chà lau.
“Thế nào? Còn khó chịu không?” Bên tai một thanh âm mát lạnh dò hỏi
“Không có việc gì không có việc gì…… Được……” Hạ Úc Huân chớp
chớp mắt.
Lãnh Tư Thần thuận tay giúp cô đem bọt sắp chảy xuống cổ cũng lau
một chút, sau đó động tác tự nhiên mà cầm lấy ấm nước bên cạnh, nói:
“Cúi đầu thấp một chút, anh giúp em xối nước.”
“Ách……”
Không kịp chờ cô nói, Lãnh Tư Thần đã xách ấm nước xối lên tóc cô, Hạ
Úc Huân đành phải tốc chiến tốc thắng nhanh chóng gội sạch đầu.
“Tiểu Bạch, con vào trong phòng xem TV một lát, đợi chút là có thể ăn
cơm.” Hạ Úc Huân hướng Tiểu Bạch dặn dò một câu, sau đó sờ soạng dầu
xả.“Em muốn cái gì? Anh giúp em lấy.” Lãnh Tư Thần mở miệng.
“Phiền anh lấy giùm tôi chai dầu xả.”