Lãnh Tư Thần nhìn trên bậc thềm hai chai một vàng một xanh, hỏi: “Cái
nào là dầu xả?”
“Màu xanh lá.”
Lãnh Tư Thần đem chai màu xanh lá đưa cho cô.
Hạ Úc Huân ấn một chút ở lòng bàn tay, sau đó bôi lên trên tóc xoa xoa,
xoa được một nửa nhịn không được thẳng lưng đau nhức, trong miệng lầm
bầm lầu bầu: “Cố gắng chịu đựng, tóc quá dài, gội cái đầu có thể mệt
chết……”
Nếu gội trong toilet, lại làm cho đầy đất đều là tóc, quả thực tra tấn……
“Em có thể cắt bớt một chút.” Lãnh Tư Thần nói.
“Không cần, Tiểu Bạch bảo bối thích tóc tôi.” Hạ Úc Huân lẩm bẩm.
“…… Kỳ thật anh cũng thích, chỉ tiếc đó không phải của anh mà là của
em.” Lãnh Tư Thần dừng một chút nói.
Hạ Úc Huân: “……”
Bắt đầu từ những cái Weibo càng ngày càng buồn nôn đó của anh, hiện
tại rốt cuộc ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu không bình thường sao?
Cô còn tưởng rằng…… Còn tưởng rằng anh đã từ bỏ……
Thôi đi, quả nhiên không nên dùng tư duy người bình thường mà phán
đoán hành vi của tên này……
Phía sau, Tiểu Bạch trong phòng khách bất đắc dĩ đỡ trán, thật là, lại bắt
đầu, ngay cả đứa con trai mình mà anh dấm cũng muốn ăn.