Tựa hồ là đã không có gì để nói, Lãnh Tư Thần đem ấm nước còn cầm
trên tay đặt lên mặt đất, thấp giọng nói: “Anh đi đây.”
Hạ Úc Huân nhìn bóng dáng người đàn ông trầm mặc xoay người bước
đi dưới hoàng hôn, lại quay đầu nhìn Tiểu Bạch đang dựa vào cạnh cửa
nhìn anh rời đi, một giây trước khi Lãnh Tư Thần ra khỏi ngạch cửa mở
miệng nói: “Vừa lúc sắp ăn cơm, anh có muốn ở lại dùng cơm chiều
không?”
Lãnh Tư Thần sống lưng cứng lại, sau một lúc lâu mới chậm rãi xoay
người, tựa hồ không tin vừa rồi Hạ Úc Huân giữ mình lại.
“Tôi đi vào phòng bếp xem, trong nồi còn nấu canh.” Hạ Úc Huân tránh
đi ánh nhìn kinh ngạc của anh, xoay người đi vào phòng bếp.
“Tương Nhu, mau vào đi!” Tiểu Bạch nhảy nhót qua đem Lãnh Tư Thần
đang ngẩn người kéo vào, vẻ mặt hiến vật quý nói: “Mẹ con làm thịt Đông
Pha ăn rất ngon! Có thể nói tuyệt nhất! Chú nhất định chưa từng ăn rồi!
Ưm, chú từng ăn chưa?”
“Không có, khi đó cô ấy vẫn chưa làm món này.” Lãnh Tư Thần trả lời.
“Vậy ntối hôm nay chú phải ăn nhiều một chút!”
“Được.”“Tương Nhu, sáng ngày mai chú liền đi sao?” Cậu nhóc chần
chừ hỏi, thần sắc có chút cô đơn.
“Uhm, bất quá vẫn kịp tới đưa con đến trường học báo danh.” Nhìn cậu
nhóc không nỡ, trong lòng Lãnh Tư Thần hiện lên một tia ấm áp, thần sắc
ôn nhu mà xoa xoa đậu cậu nhóc.
“Thật vậy sao?”
“Đương nhiên!”