Chỉ là, chính anh hình như thảm hại hơn, ngay cả người kia đều vẫn chưa
tìm được……
Tòa nhà cao chọc trời, Âu Minh Hiên nhìn muôn vàn ánh đen ngoài cửa
sổ, vuốt ve ảnh chụp Mộng Oanh và Lạc Lạc trong ví khẽ than thở, đôi mắt
xinh đẹp đào hoa tràn đầy cô đơn……
“Học trưởng…… Học trưởng?”
“Cái gì?” Âu Minh Hiên cuối cùng tìm về thần trí đã rời nhà trốn đi.
“Sao lại đột nhiên không nói gì?” Di động bên kia Hạ Úc Huân có chút
lo lắng.
“Không có việc gì.”
“Giọng anh nghe không quá thích hợp a, có phải thân thể không thoải
mái hay không?” Hạ Úc Huân không yên tâm hỏi.
“Ai, tiểu nha đầu cuối cùng cũng hiểu chuyện, biết quan tâm người khác!
Đều có thể nghe ra được giọng anh không đúng rồi!” Âu Minh Hiên cảm
khái không thôi.
“Anh có thể đừng nói nói lại là lời không đứng đắn không? Em là nói
nghiêm túc, anh có phải thật sự có chỗ nào không thoải mái không?” Hạ Úc
Huân tức giận nói.Âu Minh Hiên khóe môi nhếch lên một tia cười khổ, như
bị rút xương cốt mềm mại mà ngửa người tựa lưng vào ghế ngồi, hữu khí
vô lực nói: “Đúng vậy, anh bệnh……”
“Bị bệnh? Anh sao không nói sớm? Nghiêm trọng không? Cần em qua
thăm anh không!” Hạ Úc Huân nóng nảy.
“Rất nghiêm trọng, trái tim bị tổn thương nghiêm trọng……” Thanh âm
tựa hồ càng yếu ớt.