Hạ Úc Huân tay giã thuốc dừng một chút, nói: “Nói cái gì? Con có thể
nghe giúp mẹ, sau đó chuyển lời lại với mẹ.”
Tần Mộng Oanh nhìn đối diện Hạ Úc Huân hơi có chút không được tự
nhiên, cong cong môi không hé răng.
Vì thế, Tiểu Bạch đặng đặng đặng chạy vào trong phòng, sau đó lại đặng
đặng đặng chạy ra, chuyên nghiệp mà truyền lời: “Mẹ, Tương Nhu nói……
Nói chú ấy rất nhớ mẹ, ban ngày nhớ mẹ, buổi tối cũng nhớ mẹ, nằm mơ
đều suy nghĩ đến mẹ…… Mẹ, con vẫn phải tiếp tục đi hỏi sao?”
Lúc này Niếp Niếp bên cạnh nhảy ra cắm một câu: “Không đúng không
đúng, Tiểu Bạch em còn thiếu một câu, chú ấy còn nói một ngày không
gặp, như…… Như ba cái gì gì đó……”
“Là một ngày không gặp, như cách ba thu!” Tiểu Bạch vô ngữ mà bổ
sung.
“……” Hạ Úc Huân nghe được mặt đỏ bừng, quyết đoán vỗ vỗ tay đứng
lên, nói: “Thôi, mẹ tự đi nói với chú ấy, hai đứa các con mau đi ngủ
đi……”
Cái người không biết xấu hổ, như thế nào không biết xấu hổ để trẻ con
truyền loại lời nói này chứ!
Hạ Úc Huân đi vào trong phòng, ngồi xuống trước laptop.
Chỉ thấy người đàn ông trong video ngồi trên ghế, trên người vẫn mặc
một thân chính trang, tựa hồ là mới từ tiệc rượu về, quần áo cũng chưa kịp
thay liền vội vàng tranh thủ nói chuyện video cùng Tiểu Bạch.
“Anh có chuyện gì sao?” Hạ Úc Huân mặt không biểu cảm hỏi.