Mấy ngày không gặp, người đàn ông vẫn yêu nghiệt trước sau như một,
tùy ý dựa vào ghế tư thế thoạt nhìn lười biếng cùng gợi cảm, chỉ là ánh mắt
có chút nhàn nhạt mỏi mệt.
Lãnh Tư Thần cúi đầu nhìn cô, sau một lúc lâu không nói gì.
Thấy hình ảnh vẫn không nhúc nhích, từ gif biến thành jpg, Hạ Úc Huân
nhíu mày lẩm bẩm: “Sao lại không có tiếng, rớt mạng sao?”
“Không rớt mạng.” Cô đang muốn tắt khởi động lại, đột nhiên nghe được
Lãnh Tư Thần mở miệng.
“A.” Hạ Úc Huân vô ngữ, nói: “Vậy anh nói chuyện đi!”
Lãnh Tư Thần đại khái xem đủ rồi, lúc này mới châm chước tìm từ mở
miệng nói: “Anh biết em có lẽ không tò mò căn bản cũng không để ý lời
giải thích của anh, bất quá, anh vẫn muốn giải thích một chút với anh, Lâm
Tuyết tới Paris không liên quan gì tới anh, anh và cô ấy không phải cùng
nhau, đêm nay anh thật sự ở tiệc rượu đụng phải cô ấy, nhưng cô ấy đến
như thế nào, vì cái gì tới, anh không biết, không hỏi.”
Những lời này chủ yếu ý là muốn biểu đạt, hai người bọn họ là tới riêng
lẻ, gặp cũng là trùng hợp, hơn nữa gặp anh cũng không nói chuyện với cô
ấy……
Thấy Hạ Úc Huân sau khi nghe xong cũng không có phản ứng gì, Lãnh
Tư Thần lộ ra vẻ như trong dự kiến, dừng một chút sau mở miệng nói:
“Anh chỉ nói vậy thôi, như vậy…… Ngủ ngon……”