Đột nhiên, lại một trận sấm sét bổ xuống dưới, Hạ Úc Huân sợ hãi kêu
lên một tiếng bịt tai lại ngồi xổm xuống dưới.
Lãnh Tư Thần đau lòng đến tim đều sắp vỡ thành nhân sủi cảo, trực tiếp
sải bước mà đi qua, một cánh tay tìm được đầu gối cô, đem cô bế ngang
lên.
“Thả tôi xuống dưới, tôi tự lái xe trở về!” Hạ Úc Huân giãy giụa.
“Yên ổn một chút cho anh, em cái bộ dáng quỷ quái thế này còn tự mình
lái xe! Chờ lát nữa anh cho người tới lái xe em về!”
Anh tin tưởng cô sẽ tự mình lái xe về mới có quỷ!
Hạ Úc Huân thấy không lừa được anh, gấp đến độ hai tròng mắt đỏ
bừng, thậm chí không tiếc mềm giọng cầu xin anh: “Lãnh Tư Thần tôi cầu
xin anh buông tôi ra, tôi thật sự cần phải đi tìm Niếp Niếp……”
“Niếp Niếp sẽ không có việc gì, Uất Trì đã tìm hiểu qua toàn bộ giao
dịch ngầm, sắp tới không có ai tiếp thu được đứa bé cỡ như Niếp Niếp, toàn
thành phố và xung quan cũng không có phát hiện thi thể tương tự, không có
tin tức, chính là tin tức tốt, bé tám phần là được ai đó có hảo tâm thu lưu.”
Lãnh Tư Thần ngữ khí bình tĩnh khẳng định bình ổn cảm xúc của cô,
nhưng, cô vẫn không cách nào hoàn toàn yên tâm được, nói: “Vậy bé vì cái
gì không gọi điện thoại cho người nhà đi đón?”
“Có thể là mắc mưa phát sốt vẫn chưa tỉnh……”
Lãnh Tư Thần nói có sách mách có chứng, Hạ Úc Huân trong khoảng
thời gian ngắn không cách nào phản bác anh, bất quá trong lòng lại thật sự
an tâm không ít, thanh âm đã có chút dao động, nói: “Thật sự như vậy
sao?”