“Tôi nói…… Hỏi cậu đã nửa ngày, cậu có thể nói trọng điểm hay
không?” Âu Minh Hiên đỡ trán thúc giục.
“Yên tâm yên tâm, tiểu nha đầu đã hạ sốt!” Quân Trạch Dã cuối cùng
hảo tâm mà mở miệng, nói xong mặt liền đen, nhịn không được phỉ nhổ
nói: “Âu Minh Hiên, tôi thật sựu phục cậu rồi! Cậu một ngày trăm cuộc
điện thoại đem tôi từ Italy kêu trở về, tôi còn tưởng rằng cậu bệnh sắp chết,
kết quả chỉ là cảm mạo phát sốt nho nhỏ mà thôi, hơn nữa đối phương vẫn
là một người xa lạ cậu không quen biết!
Đây nếu đổi là người khác cũng sẽ không tin a! Tôi đoán cô bé là con
riêng của cậu thì sao? Hợp tình hợp lý không phải sao? Nói nữa…… Nhìn
kỹ xem, mặt mũi tiểu nha đầu này thật sự là có chút giống……”
“Mẹ…… Mẹ……”
Cô bé trên giường mày nhíu chặt, thần trí không rõ mà nói mớ, khuôn
mặt nhỏ tràn đầy ủy khuất, nhìn đến mức khiến Âu Minh Hiên không hiểu
từng đợt đau lòng.
Lạc Lạc của anh nếu tìm được, hẳn cũng lớn cỡ như vậy……
Nói thật, anh cũng không biết mình đang êm đẹp vì cái gì phải cứu một
đứa bé, không chỉ có cứu, còn trực tiếp nhặt về trong nhà……A, đại khái
anh là thật sự nhớ con gái điên rồi……
Con riêng…… Bé nếu thật sự là con gái riêng của mình thì tốt rồi……
Thấy vẻ mặt Âu Minh Hiên không đúng, Quân Trạch Dã trấn an mà vỗ
vỗ bờ vai anh, nói: “Chỉ đùa một chút mà thôi, sẽ không thực sự tức giận
chứ? Tiểu nha đầu này đáng yêu như vậy, nhìn thế nào cũng không giống
như cậu có thể sinh ra được!”