ấm, đến cuối cùng, anh thậm chí không thỏa mãn tại đây, bắt đầu muốn độc
chiếm ấm áp của cô, cho dù mọi thứ này vốn dĩ không thuộc về anh.
Anh cần có một người tới bổ khuyết trống rỗng trong nội tâm, cần một
sự kiện tới kích thích ý chí chiến đấu của anh, cuộc sống mới có thể sẽ
không không thú vị như vậy nữa……
Nhưng mà, mỗi lần bừa bãi, chỉ đổi lấy mỗi lần hại người hại mình.
Lúc một mình an tĩnh lại, trong đầu hiện lên một bóng dáng đen trắng
đạm mạc.
Quen biết Tần Mộng Oanh tới nay, cô gái kia giống như không khí, cô
thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh anh, trong mắt anh lại vĩnh viễn không
có sự tồn tại của cô.
Thẳng đến khi cô hoàn toàn biến mất, anh mới phát hiện cô quan trọng.
Ngày thường, anh không cảm giác được ý nghĩa của không khí, nhưng
một khi mất đi, mới có thể hiểu rõ, không có không khí căn bản không cách
nào tồn tại.
Bởi vì chán ghét cảm giác bị trói buộc, anh không chịu thừa nhận một cô
gái có thể trói chặt tim anh, càng nhẫn tâm phủ quyết lực ảnh hưởng của cô
với mình.
Mỗi ngày cứ như vậy qua đi, thời gian xác thật mỗi một lần làm tê liệt
thân kinh của anh.
Thẳng đến hai năm sau, vào tiệc sinh nhật mẹ, cô chỉ nhẹ nhàng nhợt
nhạt cười, lại như thiên quân vạn mã trong phút chốc công phá cửa thành
của anh, luân hãm lãnh địa của anh.