Tiểu nha đầu gục đầu xuống, mặt đầy tự trách, nói: “Làm sao bây
giờ…… Đều do con…… Con là đầu óc heo……”
“Phốc……” Âu Minh Hiên bật cười, đáp: “Đâu có ai nói mình như vậy!
Con chỉ là làm việc quá xúc động, về sau ngàn vạn lần đừng như vậy! Bất
quá, ba con cũng quá khốn nạn, vì cái gì nhiều năm như vậy đều không trở
về nhà thăm?”
“Không được mắng ba con!” Bé lập tức không vui ngẩng khuôn mặt nhỏ
lên khỏi sàn nhà.
“Ách, thôi được!” Tiểu nha đầu này thật là quá ấm ấp, như vậy còn bảo
vệ ba bé, Lạc Lạc của anh nếu có thể như vậy, anh chết cũng đều nhắm
mắt.
“Con cũng không biết ba ba vì cái gì không trở về nhà…… Người bên
ngoài đều đồn nói con và mẹ con bị vứt bỏ…… Nhưng…… Nhưng con
vẫn không tin…… Con cảm thấy ba con hẳn là người tốt……” Tiểu nha
đầu thực cố chấp mà nói.
Âu Minh Hiên vẫn luôn kiên nhẫn nghe tiểu nha đầu lải nhải, qua không
bao lâu, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hẳn là mẹ tiểu nha đầu tới.
Chuông cửa chỉ có một tiếng, sau đó là lẳng lặng chờ đợi.
Cho dù dưới tình huống nôn nóng này vẫn không dồn dập mà ấn chuông
cửa, có thể thấy được tố chất và tu dưỡng của người tới khẳng định không
tồi.
“Con cũng phải đi con cũng phải đi!” Tiểu nha đầu vội vàng theo lên,
nhưng, thân thể quá yếu ớt, đi vài bước thiếu chút nữa ngã.