Âu Minh Hiên thiếu chút nữa cắn một ngụm răng bạc.
Người phụ nữ này, 5 năm không gặp cư nhiên tài ăn nói phát triển!
Bất quá cũng khó trách, lần này đề cập đến con gái, e là thật sự đem cô
bức nóng nảy.
“Vậy có thể tất cả đều trách anh sao? Đó là bởi vì em trước nay đều
không cho anh cơ hội!” Âu Minh Hiên giương giọng lên án.
“Ba ba nói rất có đạo lý……” Tiểu nha đầu lẩm bẩm, sau khi tiếp xúc
với ánh mắt của Tần Mộng Oanh, nhanh chóng sợ hãi mà ngậm miệng.
“Em làm con gái tôi sợ làm cái gì?” Âu Minh Hiên bất mãn mà nói một
câu, ngay sau đó thô giọng chất vấn nói: “Người phụ nữ đáng chết, mấy
năm nay em rốt cuộc trốn đi nơi nào? Anh chạy đến hạnh hoa thôn nhiều
lần như vậy cũng chỉ thấy một người phụ nữ tên Hoa Thủy Nguyệt, chẳng
lẽ em không cùng Úc Huân ở bên nhau?”
Nghe Âu Minh Hiên chất vấn, Tần Mộng Oanh giật mình, lập tức hiểu
được anh vẫn chưa nhận ra mình là hoa thủy nguyệt.
Cũng đúng, cô bây giờ, anh tất nhiên không có khả năng nghĩ đến hoa
thủy nguyệt rồi……
Không kịp để Tần Mộng Oanh nói chuyện, tiểu nha đầu đã mở miệng
nói: “Ba ba thật ngốc nghếch! Hoa thủy nguyệt chính là mẹ con nha!”
Lúc này bé đầu nhỏ quay tới quay lui, ai nói thì nhìn về phía người đó,
nghe được có chút mơ mơ màng màng, vì cái gì mẹ nói ba ba muốn cướp
bé chứ?
“Sao có thể?” Âu Minh Hiên hoàn toàn trợn tròn mắt.