Ha ha ha……”
Có chút nhớ dáng vẻ dáng vẻ đứa nhỏ ngốc nghếch kia hai tay chống
nạnh cười đầy kiêu ngạo.
Hồi tưởng yêu thương qua đi, là bởi vì, nhìn không thấy tương lai với
em.
Cùng lúc đó, trên xe buýt.
Hạ Úc Huân căm tức nhìn ba thiếu niên, một tiếng sư tử rống: “Thiếu
một trăm đồng! Rốt cuộc là ai mượn gió bẻ măng! Lại không nói thật, bà
chị liền đại hình hầu hạ!”
Thời gian này căn bản không có người đi qua, cho dù có người đi qua,
cũng không phải chỉ thiếu một trăm đồng.
“Sư tỷ, có thể hay không là bị gió thổi đi rồi?”
“Sư tỷ, ngài cũng đánh giá quá cao chúng tôi rồi, chúng tôi có lá gan hổ
mà dám cướp sao?”
“Đúng rồi sư tỷ, ai lấy người đó là tiểu cẩu!”
……
Được rồi, đại khái thật là bị gió thổi đi rồi.
Hạ Úc Huân lúc ở bệnh viện còn dáng vẻ sét đánh vô địch, dọc theo
đường đi cả người đều héo rũ, bày ra một loại khí chất suy sút u buồn
không tương xứng với bản chất của cô.
Ba thiếu niên lén lút ở một bên tám chuyện.
Trương bảo: “Cư nhiên ngay cả sư tỷ cũng sẽ vì tình mà khổ sở……”