đổ ập xuống một đầu gió tuyết.
Thật là đậu má, cô đây là chiêu ai chọc ai! Quả thực nằm cũng trúng đạn!
-
Cùng lúc đó, Lâm Tuyết vẫn duy trì vẻ mặt đầy rượu ngơ ngác mà đứng
tại chỗ, chậm chạp không cách nào từ trong vực sâu vừa rồi mà khôi phục.
Cô bị hắt mặt đầy rượu, Lãnh Tư Thần nhìn cũng không nhìn một, trên
tay cô gái kia chỉ bị bắn lên một giọt, anh cư nhiên khẩn trương mà tự mình
dùng khăn tay chà lau cho cô.
Lãnh Tư Thần người đàn ông như vậy, lúc lạnh lùng hận không thể đông
chết người trong phạm vi vài trăm dặm, nhưng một khi ôn nhu quả thực
chính là toàn bộ mùa xuân, có thể đem người ta say chết ở bên trong.
Đã từng cô cũng từng được ôn nhu như vậy……
Vì cái gì đảo mắt ôn nhu của anh liền cho người khác?
Vì cái gì……
Cô không nghĩ ra, cũng không cách nào tiếp thu……
“Lâm…… Lâm tiểu thư? Cô làm sao vậy?”Thẳng đến khi bên tai đột
nhiên truyền đến một tiếng kinh hô của đàn ông, Lâm Tuyết mới phục hồi
tinh thần lại, nỗ lực mỉm cười một với người tới, lắc đầu nói: “Không có
việc gì.”
“Sao lại không có việc gì chứ! Đây là ai làm?” Dư Hoằng Thu vội vàng
lấy khăn chà lau rượu vang đỏ trên mặt cho cô, lại cởi áo khoác khoác lên
cho cô.
“Thật sự không có việc gì, cám ơn anh Dư tiên sinh!”