“Cũng không phải hôm nay, chính là gần đây……” Hạ Úc Huân thở dài
một tiếng lẩm bẩm: “Chị Mộng Oanh, chị em làm thế nào để tâm như nước
lặng giống chị đi a!”
Tần Mộng Oanh cười cười, nói:“Kỳ thật chị cũng không phải tâm như
nước lặng.”
“Đó là cái gì?” Hạ Úc Huân khiêm tốn thỉnh giáo.
Tần Mộng Oanh: “Đen mặt.”
Hạ Úc Huân sửng sốt một chút, ngay sau đó bật cười: “Phốc! Không thể
tin được chị Mộng Oanh chị cũng biết nói đùa!”
Tần Mộng Oanh không nói gì, chỉ là ở trong lòng thở dài, trước mặt
người thực sự thích, sao có thể tâm như nước lặng.
Cô thỉnh thoảng nhìn hai đứa nhỏ trong phòng một cái, vẻ mặt ôn nhu
bình thản dần dần nhiễm ưu sắc.
Khoảng cách lần trước gặp Âu Minh Hiên đã một tuần, chỉ mong anh lại
là nhất thời hứng khởi……
Tần Mộng Oanh đang nghĩ như vậy, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng
động cơ ô tô, ngay sau đó là tiếng hoan hô hứng khởi của Niếp Niếp.
“Ba ba!!”
“Con gái ngoan, có nhớ ba không?”
“Nhớ! Ba sao lâu như vậy đều không tới thăm con, con còn tưởng rằng
ba lại muốn bỏ rơi con rồi!”
“Làm gì có! Ba ba chỉ là chuẩn bị đem công việc làm xong hết sau đó có
thể chuyên tâm bên cạnh con thôi!”