“Như vậy sao được! Bé còn nhỏ như vậy!”
“Không sao, có Tiểu Bạch bồi.”
“Làm ơn, Tiểu Bạch càng nhỏ hơn!”
“Bé vẫn luôn tự mình trở về.”
“Trước kia anh mặc kệ! Đó là bởi vì anh không ở đây, hiện tại anh tìm
được các người rồi, liền không thể uất ức cho Niếp Niếp được!”
Tần Mộng Oanh bất đắc dĩ, nói: “Tôi nói rồi anh không cần làm như
vậy!”
Tần Mộng Oanh nói trực tiếp một chút chính là: Chúng tôi hiện tại
không có anh cũng có thể sống rất tốt……
“Mộng oanh, anh phát sốt…… Để anh đi đón Niếp Niếp đi!” Âu Minh
Hiên cũng không cùng cô tranh luận, nhu nhu nhược nhược mà dựa vào
đầu vai cô, hơn nữa anh rất thông minh, biết điểm mấu chốt của Tần Mộng
Oanh là ở nơi nào, ở bên ngoài sẽ rất tự giác không gọi cô tức phụ nhi, để
tránh cô nổi điên.
Tần Mộng Oanh vô ngữ, phát sốt và chuyện anh đón bé có liên quan gì
sao?
Âu Minh Hiên vốn dĩ chỉ muốn giả vờ yếu đuối một chút, kết quả mới
vừa tiếp cận cô, gương mặt nóng bừng cọ trên da thịt mát lạnh bên cổ cô
liền hoàn toàn dời không ra.
Mùi hương hoa nhài tươi mát thanh đạm trên người cô càng như ma chú
kích thích dục vọng anh đè nén suốt 5 năm sâu trong nội tâm không muốn
ai biết.