Lãnh Tư Thần: “Nhìn vật nhớ người.”
Lãnh Tư Thần nói xong thật lâu Hạ Úc Huân mới phản ứng lại anh đã
nói xong, chỉ bốn chữ “Nhìn vật nhớ người”.
Ý của anh, hẳn sẽ không nói Lâm Tuyết là cái “Vật” kia chứ……
Hoá ra trong mắt anh, cô ngay cả cái “Người” đều chưa nói tới?
Thằng nhãi này có cần phải độc miệng như vậy hay không?
Lại nhìn Lâm Tuyết một cái, hiển nhiên năng lực lĩnh ngộ của Lâm
Tuyết nhanh hơn cô, lúc này sắc mặt cô ấy thật sự gần như nữ quỷ oán khí
tản ra bốn phía……
“Vật……?” Lâm Tuyết ngơ ngác mà lẩm bẩm, nói: “A, chẳng lẽ ý ngài
là, so với ảnh chụp, tôi duy nhất không giống đó là tôi là lập thể, có động
thái……”
“Lâm tiểu thư lý giải thật tinh chuẩn.” Lãnh Tư Thần nói.
Hạ Úc Huân: “……”
Đao này bổ xuống…… Thật hung tàn……
Nếu có thể, cô thật sự hy vọng đời này không có một ngày đắc tội với
Lãnh Tư Thần kia…… Thật là đáng sợ……
Lãnh Tư Thần vừa đem áo khoác trên người cởi xuống, vừa tiếp tục nói:
“Từ 5 năm trước bắt đầu nhìn thấy Lâm tiểu thư, tôi nghĩ tôi đã không làm
ra bất cứ chuyện gì có thể khiến cô hiểu lầm, mỗi lần lợi dụng Lâm tiểu thư
nhìn vật nhớ người, tôi đều sẽ có bồi thường, hơn nữa ngay từ đầu tôi đã
cùng cô nói rõ điểm này, Lâm tiểu thư không phản đối không phải sao?”