Tiểu Bạch nhìn bé một, tiếp tục mặt không cảm xúc, nói: “Được, vậy
ngàu hôm sau chúng ta đi ra ngoài chơi, chị ở nhà làm bài tập.”
“Vì cái gì? Dựa vào cái gì?” Bé giận.
“Chị đã quên lần trước bị phạt đứng, trước đó nữa bị chép phạt, còn có
chuyện trước đó nữa nghỉ phép bị cô mắng sao!” Tiểu Bạch không chút nào
lưu tình mà bóc phốt tiểu nha đầu.
“Đừng a! Chị muốn làm bài tập ở nhà! Chị không muốn bị phạt! Chị viết
chị viết chị viết viết viết……” Bé lập tức vùi đầu múa bút thành văn.
Hạ Úc Huân xin lỗi mà nhìn bé một, xin lỗi a, dì Hoa cũng không giúp
được con.
Tiểu Bạch lo lắng xác thật không phải không có đạo lý, Niếp Niếp nếu
chơi đùa quá mức, buổi tối trở về sẽ rất khó tập trung lực chú ý làm bài tập,
không phải quá hưng phấn, mà là quá mệt mỏi ngủ rồi, trước đó có rất
nhiều lần nghỉ lễ không hoàn thành bài tập về nhà bị cô mắng.Cô vừa rồi
nhất thời không nhớ tới, cậu nhóc này lại quá hiểu biết Niếp Niếp.
Thấy tiểu nha đầu ủy khuất mà sắp khóc ra, Tiểu Bạch thở dài, nói: “Sắp
ăn cơm, chị nghỉ ngơi một chút đi, cơm nước xong lại làm một ít, nhiệm vụ
hôm nay liền sẽ hoàn thành.”
“Được!!! Tiểu Bạch em quá tốt rồi!” Niếp Niếp lập tức vết sẹo đã lành
quên đau, nín khóc mỉm cười mà hoan hô.
“Mẹ, mẹ nghỉ mà vẫn phải làm việc sao?” Tiểu Bạch nhìn Hạ Úc Huân
một, đột nhiên nhíu mày hỏi một câu.
“Không có! Sao vậy?” Hạ Úc Huân lắc đầu.