người trước mẹ ở bên cạnh vẽ không cần xem, trực tiếp làm lơ thì được rồi,
không có trong danh sách ứng tuyển.”
Nói xong lại dùng cằm chỉ chỉ Âu Minh Hiên, nói: “Người này cũng trực
tiếp làm lơ!”
“Vì sao muốn làm lơ anh! Hạ Úc Huân em cư nhiên làm lơ anh! Anh đẹp
trai như vậy! Chà chà, tấm ảnh này ai chọn? Ánh mắt không tồi a! Bất quá
anh chụp như thế nào mà chả đẹp! Người quá đẹp cũng không có biện
pháp!” Âu Minh Hiên tự kỷ không thôi mà nhìn chằm chằm hình chụp
mình trên quyển sách.
Hạ Úc Huân thật sự là chịu không nổi anh, trực tiếp đem trang kia xé ra
nhét vào trong lòng anh, nói: “Cho anh! Anh giữ lại chậm rãi thưởng thức
đi!”
Lúc này, Tần Mộng Oanh vừa lúc tan ca trở về, Âu Minh Hiên lập tức
hiến vật quý mà lên nghênh đón, có chút thẹn thùng mà đem tờ giấy kia
đưa cho cô, nói: “Tức phụ nhi em đã về rồi! Cái này tặng cho em!”
“Đây là cái gì?” Tần Mộng Oanh khó hiểu.
Tùy ý nhìn lướt qua, chỉ thấy mặt trên dán một ảnh chụp của Âu Minh
Hiên vô cùng bảnh bao. Bên cạnh viết, Âu Minh Hiên, nam, 28 tuổi, Chòm
Xạ Thủ……“Đây là anh a! Anh đem bản thân tặng cho em!” Âu Minh
Hiên mặt đầy thâm tình.
Hạ Úc Huân dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc trừng anh một cái, chịu
không nổi mà đem Tần Mộng Oanh kéo lại, nói: “Đừng bận tâm kẻ hai
mặt!”
Tần Mộng Oanh nhìn tờ giấy Âu Minh Hiên cho cô, lại vừa thấy Tiểu
Bạch cùng Niếp Niếp đang xem sách liền hiểu được, nói: “Đây là em……”