Thấy sắc mặt Tần Mộng Oanh không đúng, Âu Minh Hiên lén liếc nhìn
cô một cái, lập tức lấy lòng mà thò lại gần, nói: “Anh không đi! Anh không
đi còn không được sao? Tức phụ nhi anh nghe em! Em bảo anh đánh anh
liền đánh, em không cho anh đánh anh liền không đánh, em bảo anh đánh
ai anh liền đánh người đó……”
Hạ Úc Huân vô ngữ mà trắng mắt nhìn Âu Minh Hiên đứng đắn không
đến vài phút liền bắt đầu đùa giỡn, tiếp tục hỏi Tiểu Bạch: “Sau đó thì
sao?”
“Sau đó Tân Tiểu Bảo muốn cùng con đánh nhau, con liền ứng chiến.
Nhưng không đợi con ra tay, Niếp Niếp lao tới một chân đem Tân Tiểu Bảo
đá bay, sau đó liền bắt đầu đơn phương đánh cậu ta……”
“Ha ha ha ha ha…… Đơn phương đánh nó! Tiểu tử chú thưởng thức
cách dùng từ của con!” Âu Minh Hiên cười ha ha, bị Tần Mộng Oanh trừng
mắt nhìn một cái mới ho nhẹ một tiếng ngừng nghỉ, nói: “Con tiếp tục, tiếp
tục nói!”
“Sau đó cô giáo liền tới, Tân Tiểu Bảo méc bảo con và Niếp Niếp đánh
cậu ta, bởi vì con thành tích tốt, cô giáo không biết nói con thế nào, vẫn
luôn mắng Niếp Niếp, nói Niếp Niếp không gia giáo, nói dạng cha gì có thể
sinh ra đứa bé điên cuồng không ngoan như vậy, sau đó lúc này ba ba Niếp
Niếp xuất hiện, nói với cô, là chú ấy sinh.” Năng lực tổng kết của Tiểu
Bạch lưu loát, mô tả toàn bộ tình hình lúc ấy.
“Phốc ——” Hạ Úc Huân tưởng tượng thấy cảnh tượng ngay lúc đó,
nhịn không được xì cười thành tiếng. Thật đúng là phong cách làm việc của
Âu Minh Hiên.
“Cô giáo nhìn ra chú Âu không dễ chọc, thái độ ngay lập tức liền thay
đổi. Sau đó ba Tân Tiểu Bảo tới, vốn dĩ muốn tìm Niếp Niếp tính sổ, nhưng
biết Niếp Niếp là con gái chú Âu liền nói Niếp Niếp đánh đúng, hắn không