mà thông báo cho cậu một tiếng.”
“Này này này, anh đừng như vậy trả thù tôi chứ! Bất quá, anh có khi nào
thông báo với tôi hả? Đừng cho là tôi không biết lúc ấy anh cũng đã sớm
biết hoa thủy nguyệt chính là Mộng Oanh, các người mấy tên khốn, không
một ai nói cho tôi biết! Tất cả đều bởi vì vận khí tiểu gia tốt mới tìm được
vợ con! Tôi có thể dựa được vào ai trong các người chứ?” Âu Minh Hiên
một bộ hận đời nói.
Lãnh Tư Thần nhìn anh, gọi: “Âu Minh Hiên.”
Âu Minh Hiên trừng anh một, đáp: “Gọi cả tên lẫn họ tiểu gia làm gì?”
Lãnh Tư Thần: “Chúng ta liên minh đi.”
Âu Minh Hiên sửng sốt: “Gì?”
Lãnh Tư Thần: “Có đồng ý hay không?”
Âu Minh Hiên ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Tôi có phải ảo giác hay không,
Lãnh Tư Thần anh cư nhiên muốn làm đồng minh với tôi? Anh không phải
từ trước đến nay không quen nhìn tôi sao?”
Lãnh Tư Thần: “Tôi có thể chịu đựng.”“Anh vẫn là đừng nhịn……” Âu
Minh Hiên đầu đầy hắc tuyến, nói: “Tôi nói anh sao độc miệng, nói dễ
nghe chút sẽ chết à? Anh rốt cuộc có phải thật lòng muốn liên minh không
vậy! Có người đối xử với đồng bọn như anh à? Tôi không bị anh gài bẫy
chết đã không tồi! Còn liên minh!”
“Tiểu Huân và bác sĩ Tần đều biết hai chúng ta không hợp nhau, cho nên
với chúng ta sẽ không đề phòng. Về sau, đối với tin tức quan trọng có
được, chúng ta bù đắp cho nhau.” Lãnh Tư Thần trực tiếp bắt đầu nói cụ
thể kế hoạch của mình.