“Sự tình chính là như vậy, tôi đoán lúc đó ba tôi cũng không chú ý, cho
là thiệp mời hội ái hữu a……”
Âu Minh Hiên như suy tư gì nói: “Thiệp mời đâu? Cho tôi xem.”
“Đây……” Hạ Úc Huân ngoan ngoãn đem thiệp mời móc ra tới.
“Nhìn cô vớ vẩn không tiền đồ! Cô không phải không sợ trời không sợ
đất sao?” Âu Minh Hiên vừa nói vừa cầm lấy thiệp mời.
Hạ Úc Huân không buồn hé răng.
Trước kia làm bảo tiêu cho Lãnh Tư Thần cũng không phải chưa gặp qua
những loại tiệc như thế này, nhưng cô chưa từng sợ hãi qua, bởi vì cô biết
có anh ở đó.
Chính là lúc này đây, chỉ có một mình cô.
“Thiệp mời đúng là thật.” Âu Minh Hiên ra kết luận, ngay sau đó sắc mặt
trở nên có chút trầm trọng, nói: “Úc huân, cô như thế nào quen biết Nam
Cung Lâm?”
“Ai là Nam Cung Lâm?” Hạ Úc Huân vẻ mặt mê mang.
Hẳn không phải là Nam Cung Lâm càn quét Đông Nam Á, nhân vật thần
thoại thương giới chứ? Trong ấn tượng của cô, người gọi tên này chỉ có
trong truyền thuyết, ngẫm lại cũng không có khả năng là anh?
Âu Minh Hiên quả thực vô ngữ với cô: “Chính là thọ tinh của tiệc sinh
nhật hôm nay! Chủ nhân của khu biệt thự cao cấp này! Là yêu quái lừa cô
đến đây!”
Hạ Úc Huân ngản ra, phản ứng đầu tiên cư nhiên là, “Học trưởng, anh
cũng bị lừa tới sao?”