Hạ Úc Huân lập tức sửa lại lời nói, “Nhất định không phải! Bởi vì, anh
cũng là yêu quái……”
Dáng vẻ hiện tại của Âu Minh Hiên, mặc kệ là khí chất hay là giả vờ,
đều cùng những thiếu gia giàu có ngoài kia giống nhau, làm cô cảm thấy có
chút xa lạ.
Âu Minh Hiên còn không kịp cùng cô giải thích, một vị mỹ nữ đã hướng
bên này đi tới, chờ lúc Âu Minh Hiên phản ứng lại, Hạ Úc Huân đã lập tức
vọt đến sau lưng ghế dựa.
Âu Minh Hiên được mỹ nữ kia nhiệt tình mời đi khiêu vũ, trước khi đi
dùng khẩu hình hướng cô nói, cô không được chạy loạn, ở đây chờ anh.
Hạ Úc Huân xua xua tay, buồn bực ngồi xếp bằng sau lưng ghế dựa.
“Đáng chết Nam Cung Lâm! Nhất định là cùng ta có thù oán!” Hạ Úc
Huân ngồi xổm vừa vẽ vẽ vòng tròn vừa nói nhảm.
“A, thù thì không có, ân thật ra thì có.”
Thanh âm khoan thai đột nhiên vang lên ở sau đầu, Hạ Úc Huân sợ tới
mức vội vàng bò ra phía trước.
“Hi! Tiểu bảo bối! Chúng ta lại gặp mặt ~” Nam Cung Lâm tâm tình rất
tốt.
“Ông ông…… Là ông!” Hạ Úc Huân như thế nào cũng không nghĩ tới
lại ở chỗ này gặp được nhiều người quen như vậy.
Lúc này, thanh âm người chủ trì tiệc vang lên.
“Cảm ơn mọi người trong lúc cấp bách đã dành ra chút thời giant ham dự
tiệc của Nam Cung tiên sinh, sau đây, xin mời thọ tinh hôm nay lên sân
khấu nói đôi lời cùng với mọi người!”