Hạ Úc Huân nhún vai, đáp: “Trước mắt vẫn không có phản ứng gì, nếu
nhất định phải nói có phản ứng gì mà nói, em thấy anh hôm nay sao lại
thuận mắt hơn ngày thường thế nhỉ?”
Âu Minh Hiên hừ một tiếng, mặt đắc ý mà đem áo ngủ kéo chặt, nói:
“Thuận mắt cũng không cho xem! Nha đầu chết tiệt kia! Còn nói em không
có tồn tại tâm tư gây rối với anh!”
Hạ Úc Huân trừng anh một cái, bắt đầu ở trong phòng chuyển động, vốn
dĩ chuẩn bị nhìn xem có thể mở cửa sổ không, nhưng cửa sổ cũng bị bịt kín,
địa phương khác cũng không có bất cử cửa ra nào.
“Này, em thật sự không có nơi nào không thoải mái sao? Cô ta đang êm
đẹp không có khả năng phun thứ gì vô dụng cho em!” Âu Minh Hiên mặt
nghiêm túc mà nhìn chằm chằm cô.
“À……” Hạ Úc Huân sờ sờ cằm, trên dưới đánh giá anh vài lần.
“Nhìn cái gì đó?” Âu Minh Hiên bị cô nhìn có chút run sợ.
“Anh càng nhìn càng thấy đáng yêu.” Hạ Úc Huân kéo dài thanh âm nói.
“Mẹ kiếp! Hạ Úc Huân, đây đều là khi nào, đừng nói giỡn! Em đùa giỡn
đến nghiện đúng không?” Âu Minh Hiên chọc chọc trán mình.
Hạ Úc Huân sờ sờ ót, bất mãn mà nhăn nhăn mày, nói: “Nói thật anh lại
không tin……”