gương, nói: “Anh tự nhìn bộ dạng em bây giờ đi!”
“Em làm sao vậy, ách, xong đời……” Hạ Úc Huân nhìn mình trong
gương sau đó trợn tròn mắt.
Ngắn ngủn vài phút mà thôi, ngay cả cô đều đã nhìn ra mình không thích
hợp, chỉ thấy cô gái trong gương đôi mắt nhãn nước mênh mông, đầy mặt
đều là xuân, tình.
“Xong đời chính là anh! Là anh không phải sao?” Âu Minh Hiên nổi trận
lôi đình, giống như thú bị vây ở trong phòng gấp đến độ xoay quanh, nơi
nơi tìm kiếm xem có thứ gì hữu dụng hay không.
Hạ Úc Huân vô ngữ mà nhìn anh, nói: “Anh gấp cái gì a, anh lại không
bị phun!”
“Chờ lát nữa nếu em thú tính quá độ, anh đánh thắng được em sao? Đánh
thắng được sao?” Âu Minh Hiên mặt đầy bi phẫn.
Hạ Úc Huân bị anh rống đến đầu đều choáng, vuốt cằm lẩm bẩm nói:
“Em hẳn là…… Sẽ không bụng đói ăn quàng…… như vậy chứ?”
“Đánh rắm! Anh sắc đẹp thay cơm, em sao có thể cầm giữ được! Em vừa
rồi còn nói anh đáng yêu a! Xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi……” Âu
Minh Hiên một đầu nhào vào cửa khóa trái dùng sức đập đập, kêu “Tức
phụ nhi cứu mạng! Tức phụ nhi cứu anh……”
Hạ Úc Huân chậm rì rì mà dạo bước qua đá anh một cú, nói: “Bở bớt khí
lực đi, anh kêu rách cổ họng cũng vô dụng, vừa rồi tôi đi đều phải mười
phút, hiện tại tất cả mọi người ở phòng tiệc đằng trước a!”
“Em đừng chạm vào anh!” Âu Minh Hiên lập tức như điện giật từ đầu
này lẻn sang đầu khác, trốn đến rất xa.